Nguyễn Nhược Thị Bích
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Nguyễn Nhược Thị Bích còn có tên là Nguyễn Thị Bích (sinh 1830– mất1909) là cô giáo của 3 vị vua nhà Nguyễn: Kiến Phúc, Hàm Nghi, Đồng Khánh, bà rất giỏi văn thơ và là tác giả của bài Hạnh Thục Ca nổi tiếng.
[sửa] Tiểu sử
- Bà là người huyện An Phúc, đạo Ninh Thuận (nay thuộc Phan Rang, tỉnh Ninh Thuận)[1], [2]
- Có nguồn khác cho rằng bà quê ở Thừa Thiên-Huế [3], [4]
- Bà là con gái quan Bố Chánh Nguyễn Nhược San, thuở nhỏ, có khiếu thông minh, nổi tiếng văn học. Năm 1848 (Tự Đức nguyên niên) được tuyển vào cung, lần đầu được phong đến Tiếp dư. Bà từng dạy học trong nội đình; sau khi vua Tự Đức băng, bao nhiêu ý chỉ sắc dụ của Lưỡng Tôn cung đều do tay bà thảo. Năm 1892 (Thành Thái thứ 2), được tấn phong Lễ tần.
[sửa] Tham khảo
- Dương Quảng Hàm (1951). Việt Nam văn học sử yếu, 379, Hà Nội: Bộ Quốc gia Giáo dục xuất bản.